Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo


Phan_12

“Chờ một chút!”, tôi khoát tay lia lịa: “Cậu nói chúc phúc cái gì, phát triển cái gì?”.

“…Nhưng bây giờ cậu lại đột ngột quay sang thích Đới Xuân Triều. Hơn nữa còn vì cậu ấy mà nửa đêm lẻn vào ký túc xá nữ. Lúc đó, mình thực sự rất cảm động”. Uông Ly Ly siết chặt nấm đấm: “Nói thật thì mình cũng không biết cậu ở bên người nào thì tốt hơn. Nếu cậu bỏ rơi Vĩnh Kỳ thì tội nghiệp Vĩnh Kỳ quá. Nhưng nếu bắt cậu phải từ bỏ hạnh phúc cùng Xuân Triều, quả thật cũng có chút tàn nhẫn”.

Nhìn bộ dạng rầu rĩ của cô nàng, tôi còn tưởng câu chuyện rắc rối này là chuyện tình cảm của cô ấy cơ.

Hà Đông Bình lại đổ thêm dầu vào lửa: “Đồng Đồng, cậu thảm rồi. Cho dù cậu chọn ai thì cũng làm tổn thương người còn lại, không tránh khỏi bị mang danh Sở Khanh đâu”, vừa nói hắn vừa lắc đầu, giống hệt đám học trò ngày xưa học thuộc lòng tứ thư ngũ kinh.

“Cậu im ngay cho tớ!”, không hẹn mà tôi và Uông Ly Ly cùng cho hắn một đấm vào bụng.

“Ối… Các cậu thật bạo lực!”

Chẳng ai thèm để ý đến tiếng rên la của Hà Đông Bình.

“Đồng Đồng, cậu trả lời đi”.

Tôi chau mày: “Trả lời gì? Mình không thích Đới Xuân Triều. Mình đồng ý mua cơm, làm việc vặt cho cậu ấy là vì…”.

“Vậy tức là cậu thích Vĩnh Kỳ?”, Uông Ly Ly mở to mắt.

“Không phải, không phải!”

“Vậy tức là cậu thích Đới Xuân Triều?”, Hà Đông Bình tay vẫn còn đang xoa bụng, miệng đã nhảy vào quấy rối.

Tôi đập hắn một phát nữa: “Cậu im miệng. Đã bảo là mình không thích Đới Xuân Triều, cậu không nghe thấy hả?”.

“Thế rốt cuộc cậu có thích Vĩnh Kỳ không?”

“Điên mất thôi!”, tôi bỗng hét lên: “Hai người im hết đi. Mình thích ai cũng chả liên quan gì đến các cậu cả”.

“Khụ khụ… là thế này”, Uông Ly Ly lên giọng kẻ cả: “Nếu cậu thích Vĩnh Kỳ thì đừng có làm thêm bất cứ hành động nào khiến Xuâ Triều hiểu nhầm nữa. Ví dụ như xếp hàng mua cơm hộ, hay nửa đêm nửa hôm đột nhập vào ký túc nữ chỉ để tận mắt nhìn vết thương của cậu ấy…”.

Tôi trợn mắt, đang định lên tiếng thì Uông Ly Ly khoát tay: “Đây là nguyên văn lời Xuân Triều nhờ mình nói với cậu. Nếu cậu có ý kiến gì mình cũng vui lòng chuyển lời hộ”.

Tôi quay đầu, hừ nhạt hai tiếng, ngoài mặt thì tức tối thế thôi nhưng trong lòng đang đánh trống ăn mừng. Không cần làm bảo mẫu chăm sóc, mua cơm cho cô ấy nữa rồi. Nói thật, hôm đó nói xong tôi đã thấy hối hận, hôm nay vừa hay có cơ hội rút lại lời hứa.

Nhưng tôi vẫn sẽ giúp cô ấy làm thực nghiệm gia công kim loại.

“Nếu cậu thích Xuân Triều… Mình thấy có vẻ ý cậu không phải thế. Mặc dù hôm qua việc cậu chui vào ký túc xá nữ làm bao nhiêu người cảm động, nhưng mình càng nghĩ càng thấy đáng ngờ, có vẻ cậu chui vào làm chuyện xấu xa gì đó thì đúng hơn…”

Tôi quay phắt lại, tức giận nhìn thẳng vào mắt cô nàng. Uông Ly Ly không hề hấn gì, vẫn tiếp tục lảm nhảm: “Nếu cậu thích Xuân Triều, phe con gái tụi tớ cũng ủng hộ cậu. Yên tâm đi, sẽ mau chóng có người hàn gắn lại vết thương lòng của Vĩnh Kỳ thôi”.

“Cậu nói xong chưa?”, tôi nghiến răng ken két, hét to: “Mình chẳng thích ai cả”.

Lập tức vang lên tiếng vỗ tay lộp độp.

“Thế thì tốt quá rồi”. Uông Ly Ly vừa vỗ tay vừa gật đầu ra hiệu cho Hà Đông Bình.

Hà Đông Bình vội vàng cuối đầu lôi ra một núi thư trong cặp sách đưa cho tôi.

“Để không cản trở hạnh phúc của cậu và Vĩnh Kỳ, bọn tớ vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ, không để ai quấy nhiễu hai người”. Uông Ly Ly chỉ vào đống thư nói: “Nhưng bây giờ giữa hai cậu không có quan hệ gì, vậy đống thư tình này phiền cậu chuyển cho Vĩnh Kỳ. Vĩnh Kỳ có rất nhiều người theo đuổi đấy”.

“Đồng Đồng, cầm lấy đi”.

Tôi quay đầu sang hướng khác: “Sao mình phải cầm? Muốn thì các cậu tự mà đi đưa cho Vĩnh Kỳ.

Dám tự ý giấu thư tình của hắn, để xem hắn trừng trị các cậu thế nào”.

Hà Đông Bình quay sang nói với Uông Ly Ly: “Này này, cậu ta không chịu nhận, tức là ghen rồi”.

“Thật là ghen rôi?”

“Ly Ly, cậu nói nếu Vĩnh Kỳ là hoa đã có chủ, cậu sẽ nhận lời làm bạn gái mình”.

“Biết rồi”. Uông Ly Ly nhìn tôi, rồi thầm thì với Hà Đông Bình: “Không sai, hình như đang ghen đấy”.

“Các cậu đừng nói huyên thuyên nữa”. Tôi không chịu nổi đành phải quay lại, thô bạo giằng lấy đống thư trên tay Hà Đông Bình.

“Cầm thì cầm, coi như giúp bạn, có gì ghê gớm”.

Không thèm để ý hai đứa dở hơi kia nữa, tôi đi thẳng về phòng.

Vừa mở cửa phòng, một giọng nói âm u nặng nề đã chui vào tai.

“Em đi đâu về?” Vĩnh Kỳ ngồi trên giường, trên bàn là hai hộp cơm còn ướt nước.

Tôi bước đến, quan sát kĩ lưỡng, lần này hắn rửa sạch bóng.

“Anh hỏi em đi đâu về?”, giọng nói của hắn toát lên mùi thuốc súng.

Tiếc là tôi cũng đang ôm cả đống “thuốc nổ” trong lòng, bức nào bức nấy cháy bỏng tình cảm đây này.

“Đi lấy một số thứ hay ho cho anh”. Tôi ném cả chồng thư lên đầu hắn rồi lạnh lùng quay đi, không quên châm chọc một câu: “Đấy, anh từ từ mà thưởng thức”.

Tiếng lật giở thư vang lên sau lưng khiến tôi đột nhiên khó chịu, ngọn núi lửa giấu kín trong lòng như sắp phun trào.

Tên khốn kiếp, dì dặn phải chịu khó học hành, vậy mà hắn chỉ biết ngày đêm trêu hoa ghẹo nguyệt.

Giọng nói của Vĩnh Kỳ vang lên lần nữa, còn đáng sợ hơn lúc trước: “Lương Thiếu Đồng, ý của em là gì?”.

“Tôi có ý gì ư?”, tôi quay phắt lại: “Đơn giản thôi, ý tôi là anh đừng có tưởng mình hấp dẫn, thu hút lắm. Có bao nhiêu người thích anh thì Lương Thiếu Đồng tôi cũng chả quan tâm. Đi mà chơi đùa với người khác, đừng có suốt ngày quanh quẩn ở đây mà chọc tôi điên lên”.

Khuôn mặt điển trai của Vĩnh Kỳ xám xịt, ánh mắt trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, vò nát một nắm thư ném xuống đất: “Thì ra là thế. Em đưa đống thư này ra để thị uy với anh? Em cũng có người theo đuổi rồi? Bao nhiêu người viết thư tình cho em, bao nhiêu người thích em, xem nào”, hắn nhặt mấy bức thư, chìa ra trước mắt tôi: “Khóa trên có, bạn cùng lớp cũng có, già trẻ nam nữ em đều không tha”.

Hắn đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Tôi cúi đầu nhìn, mấy dòng chữ trên thư lọt vào mắt: Đồng Đồng thân yêu, không biết từ lúc nào, mình đã luôn tìm kiếm bóng hình cậu…

Tôi giật mình đánh thót, vội lật mấy bức khác: Đồng Đồng, nếu như được hôn lên bờ môi xinh xắn của em thì anh hạnh phúc biết nhường nào…

Không thể ngờ được cái đống này đều là thư tình viết cho tôi! Tim như ngừng đập, tôi ngồi thụp xuống xé nát đống thư.

Nền nhà ngập trong giấy vụn.

Một bóng đen trùm lên người tôi. Vĩnh Kỳ đã tiến lại lúc nào không hay.

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt Vĩnh Kỳ đang nhìn xuống, rõ ràng là không cần nghe tôi giải thích. Nhưng mà tôi cần phải giải thích…

“Hì hì, chuyện không như anh nghĩ đâu. Là tại hai tên khốn Hà Đông Bình và Uông Ly Ly…”

Chỉ mất một giây, mũi hắn đã cách mũi tôi một milimet.

“Đồng Đồng, em làm anh sáng mắt ra rồi đấy”, hắn nửa cười nửa không, nhẹ nhàng nói với tôi.

Nguy hiểm! Người tôi run lên.

Uông Ly Ly, Hà Đông Bình, tại sao các người lại hại tôi?

Trong bụng ấm ức kêu oan, chỉ hận không được phanh thây xé xác hai tên khốn đó ngay lập tức.

Tôi nghiến răng kèn kẹt tưởng tượng cảnh trả thù bọn họ. Đến lúc ngẩng đầu lên mới giật mình phát hiện, đây không phải là lúc để suy nghĩ lung tung.

Đôi mắt nhìn tôi với vẻ trêu tức, nhưng từ đôi môi mím chặt có thể thấy Vĩnh Kỳ vẫn đang giận.

Lúc này, dù sợ muốn chết cũng tuyệt đối không được tỏ ra mềm yếu. Nếu không, kết cục sẽ bị hắn ăn sống nuốt tươi mất.

“Anh muốn làm gì?”, tôi thở sâu, hét lên.

“Muốn hôn em”, câu trả lời của hắn nằm ngoài dự liệu của tôi. Ồ, hóa ra là hôn thôi, còn tưởng anh định nuốt gọn tôi luôn chứ… “Sau đó mới thật sự ra tay”.

Tôi giật bắn như bị kim châm: “Còn có sau đó?”.

Còn chưa nhận được câu trả lời thì nụ hôn của hắn đã không mời mà đến. Bỏ qua màn hỏi thăm, đầu lưỡi lập tức tiến thẳng vào trong, cuốn lấy lưỡi tôi.

“Ư…ư ư…”

Cơn nóng lan truyền khắp người, những chỗ bị Vĩnh Kỳ chạm phải đều nóng rực đến khó chịu.

“Đồng Đồng, nhắm mắt lại”. Vĩnh Kỳ khẽ nới lỏng, lấy tay che đôi mắt mở to của tôi: “Lúc hôn phải chuyên tâm một chút”.

Nụ cười của hắn vừa thân thiết vừa dịu dàng, nhưng lời nói thì thật đáng ghét.

“Tại sao tôi lại phải chuyên tâm hôn anh?”, tôi thở hồng hộc, hít lấy hít để không khí: “Được, bây giờ đến lượt tôi hôn anh, anh nhắm mắt vào cho tôi”, tôi học rất nhanh, đưa tay che mắt hắn lại.

Bàn tay lập tức bị Vĩnh Kỳ nắm chặt, không cách nào rút ra được.

Hắn mỉm cười: “Còn chưa tính sổ xong mà em đã càn quấy thế này rồi?”.

Bị nụ cười nguy hiểm của hắn dọa đến run rẩy, tôi liếc đống thư bị hắn vò nát dưới đất, vội vàng thanh minh: “Tôi bị oan”.

“Còn dám kêu oan?”

“Là bọn họ hại tôi”.

“Bọn họ? Ai?”

“Uông Ly Ly, Hà Đông Bình, bọn họ nói thư của anh”.

Thấy Vĩnh Kỳ nghiêm mặt nhìn mình, tôi vội vàng chớp lấy thời cơ: “Không tin thì anh đi hỏi bọn họ, nếu chứng minh được tôi nói dối thì mặc anh xử lý”. Điều kiện báu bở đến thế là cùng.

“Mặc anh xử lý?”, giọng của hắn quả nhiên nhuốm mùi mờ ám.

Nếu không phải đang bị hắn đè vào tường không động đậy được thì tôi đã đập vỡ đầu hắn ra rồi.

Tại sao lúc nào hắn cũng lơ đi nội dung chính, chỉ toàn chú ý vào mấy chi tiết nhỏ nhặt ngoài lề khác như thế?

Tôi khẳng khái gật đầu: “Đúng, mặc a xử lý”. Thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, không khẳng khái cũng không được.

Vĩnh Kỳ đắn đo một lúc, quan sát tôi từ đầu đến chân vài lần, sau đó mới chậm rãi nới lỏng tay:

“Được, anh đi hỏi bọn họ”.

Tôi nhanh nhẹn chui khỏi vòng kìm kẹp của hắn: “Anh mau đi đi”.

Vừa đuổi được Vĩnh Kỳ còn bán tín bán nghi ra khỏi cửa, tôi vui vẻ định khép cửa lại thì…

“Đợi chút”, một tay Vĩnh Kỳ thò vào từ khe cửa.

Tôi sợ thót tim: “Anh đổi ý?”.

Vĩnh Kỳ không nói gì, đi đến tủ sách rút ra hai cuốn nhét vào tay tôi: “Em xem hai cuốn này đi. Anh biết em là học sinh ngoan, nhất định phải học cho kỹ những thứ trong này nhé”. Hắn giơ tay xoa đầu tôi rồi nhanh nhẹn chuồn ra ngoài.

Học những thứ trong này?

Tôi cúi đầu nhìn, trang bìa vẽ hai mũi tên đỏ chót, chẳng đoán được nội dung bên trong là gì. Gãi đầu lật tiếp, một bức tranh màu đập vào mắt làm tôi suýt nữa thì hét toáng lên.

Không thể tin nổi, đó là bức tranh vẽ hai thằng con trai trần truồng đang làm chuyện đó.

“Không thể nào!”, tôi thét lên, nhắm chặt mắt không dám nhìn tiếp. Không lẽ Vĩnh Kỳ định làm chuyện đó với tôi thật sao?

Ảo giác, chắc chỉ là ảo giác thôi.

Tôi thở sâu mấy hơi, tay run rẩy nắm chặt quyển sách, khó khăn lắm mới bắt bản thân mở được mắt ra, tập trung nhìn bức tranh…

Cơ thể trần truồng của con trai…

Bên cạnh còn có mấy dòng chữ giải thích tường tận cho độc giả biết khi hai người con trai làm chuyện đó thì sẽ dùng đến những bộ phận nào, phải làm thế nào để đạt được khoái cảm.

Sau cơn chấn động mạnh mẽ, lòng hiếu kỳ đã chiến thắng.

Mặt tôi đỏ bừng, tim đập thình thịch lướt qua vài dòng.

Cốc cốc.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, tôi nhảy dựng lên, hoảng loạn tìm chỗ giấu sách.

Vừa nhét sách xuống gầm giường xong thì đột nhiên tỉnh táo trở lại. Sợ gì chứ, lúc đi Vĩnh Kỳ quên đem theo chìa khóa, lúc về đương nhiên phải gõ cửa. Chính hắn đưa sách cho tôi xem, sao tôi phải giấu giấu giếm giếm làm gì? Chẳng phải là cho hắn một cái cớ để trêu tôi à?

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tôi hừ nhạt một tiếng, xoa xoa mặt, cố xóa đi dấu vết xấu hổ lúc nãy, rút cuốn sách khiêu dâm từ gầm giường lên, nghênh ngang đi ra mở cửa.

Lương Thiếu Đồng tôi là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao lại bị cuốn tạp chí đồng tính tầm thường này dọa được cơ chứ? Ha ha, buồn cười quá đi.

“Hỏi rõ ràng chưa? Cuốn tạp chí này tôi xem xong rồi, có gì ghê gớm đâu. Hừ, mấy cuốn trước kia tôi đọc mới gọi là kinh điển, anh còn non lắm…”, vừa mở cửa, tôi liền ra vẻ thản nhiên như không, ném cuốn sách vào đối phương, dùng giọng điệu của bậc đàn anh châm chọc hắn.

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu do bị sách ném trúng, đồng thời, một giọng nói mà ngay lúc này lọt vào tai tôi nghe như tiếng oan hồn từ địa ngục vọng lên: “Ôi, chị ơi, chị có làm sao không?”.

Dì?

Toàn thân chấn động, mắt trợn to đến không thể to hơn, tim đập điên cuồng, nhưng ánh mắt tôi tuyệt nhiên không dám nhìn về phía dì…

“Đến mẹ con cũng dám ném?”, mẹ tôi hét lên một tiếng, bàn tay đã nhéo tai tôi hàng vạn lần giơ ra nhanh như chớp.

Tai đau nhói.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ nhẹ một chút…”, tôi hét lên đau đớn, thấy mẹ đang phùng mang trợn má, liền quay đầu sang phía dì cầu cứu.

Giây phút đó tôi mới phát hiện ra đại họa đang gần kề.

Cứu mạng! Sắp to chuyện rồi! Dì đang lật xem cuốn sách đã đập vào đầu mẹ.

Lần này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Tôi vô cùng sợ hãi, run rẩy như chim cút trong mưa, chờ đợi khoảnh khắc sét đánh xuống người.

Trong lúc dì lật sách, tôi tuyệt vọng nghe thấy tiếng dì hít một hơi dài.

“Sao thế? Sách gì đó?”, mẹ một tay véo tai tôi, lớn tiếng hỏi: “Chẳng lẽ là thứ văn hóa phẩm đồi trụy gì?”.

Dì chần chừ vài giây, sau đó chìa sách cho mẹ. Hiện ra trước mặt chúng tôi là bức họa hai chàng trai đang làm tình.

Hai đôi mắt bàng hoàng và trách móc cùng lúc chiếu thẳng vào cặp mắt to tròn vô tội của tôi.

“Lương… Thiếu… Đồng…”, giọng của mẹ tôi đột nhiên trầm xuống.

Bốn bề mây đen ầm ầm kéo đến.

Chương 10

Tôi bị xách tai lôi vào phòng.

Giây phút cửa đóng lại, tôi cuối cùng đã biết thế nào là cảm giác rơi xuống địa ngục. Dùng tính từ hung ác để miêu tả mẹ mình thì có chút bất hiếu, nhưng tôi thấy nó thậm chí còn không thể hiện hết vẻ mặt của mẹ tôi lúc này.

“Con nói đi, thế này là thế nào?”, lúc giận giọng mẹ tôi thường nâng lên một quãng tám, nhưng một khi pà đang giận mà giọng chẳng những không cao lên, lại còn thấp xuống một quãng tám thì chết chắc rồi – tôi chết chắc rồi!

Tôi từng bước lùi về phía sau, bị mẹ kéo tai tôi lại: “Mẹ! Mẹ! Mẹ bỏ tay ra, tai con sắp đứt rồi”.

“Chuyện này là thế nào?”

Vật chứng huơ huơ trước mặt, vừa liếc bức tranh màu in trên đó đầu óc tôi liền choáng váng, vội vàng quay đi chỗ khác.

“Con cũng không biết”. Mặc dù lời tôi nói là sự thật nhưng chắc chắn không ai thèm tin. Tôi khổ sở nhăn nhó, cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa: “Con thật sự, thật sự, thật sự không biết”.

“Con…”, mẹ tôi mặt xanh tái, vung tay đập thẳng lên đầu tôi.

“Ối…”, tôi chỉ có thể ôm đầu chịu trận.

Tên Vĩnh Kỳ khốn khiếp, tôi hận anh đến chết!

May mà có dì xông ra che chắn, chặn Kim Cang Chưởng đáng sợ của mẹ tôi lại: “Chị, chị đừng kích động, chị nghe em nói đã…”.

“Có gì để nói nữa đây?”, mẹ tôi mặt mày hung dữ, định tiếp tục đánh nhưng bị dì kéo lại, đột nhiên khuôn mặt bà xuất hiện vẻ thất vọng: “Bây giờ còn gì để nói nữa? Nó… không ngờ nó lại dám xem mấy thứ bậy bạ đó! Chị còn biết nói gì nữa đây?”.

Bà ngồi bệt xuống giường, vỗ bồm bộp mấy cái lên giường, đột nhiên bật khóc: “Trên tivi nói đồng tính thế này thế nọ, chị chẳng có cảm giác gì. Giờ thì hay rồi, không ngờ con trai mình lại… là… là”. Bà lặp lại đến vài lần chữ “là” nhưng vẫn không cách nào nói tiếp được, nước mắt đã chảy đầy mặt.

Dì nhìn mẹ, rồi quay ra nhìn tôi.

“Đồng Đồng, con… sao con lại mắc bệnh này?”, dì trách móc một câu, sau đó vuốt ve má trái bị mẹ đánh sưng vù của tôi: “Từ nhỏ con đã là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện… Không phải dì kỳ thị gì đâu, nhưng người đồng tính đều có bệnh, sẽ chết đó, con biết không?”.

Người đồng tính đều có bệnh ư?

Dì ơi, vấn đề này thì dì thiếu hiểu biết cơ bản rồi.

“Dì ơi, thực ra…”. Tôi nuốt nước bọt, hắng giọng định phản bác, may mà kịp thời nhớ ra đang lúc dầu sôi lửa bỏng, liền lập tức đổi giọng: “Thực ra con cũng là bất đắc dĩ thôi”.

“Cái gì? Bất đắc dĩ?”

Nhắc tới ba chứ bất đắc dĩ, tất cả những việc xui xẻo từ khi bước chân vào trường đại học này lần lượt hiện ra trong đầu, khiến tôi bất giác rầu rĩ. Đang định tung hê tất thảy, kể hết những tai ương mà Vĩnh Kỳ gây ra thì chợt nhớ, người đứng trước mặt mình chính là mẹ ruột của Vĩnh Kỳ.

Làm thế… có vẻ không được hay cho lắm. Tôi bắt đầu do dự.

Dì vẫn âu yếm nhìn tôi: “Đồng Đồng, có nỗi khổ gì con cứ nói hết ra đi. Ôi, Vĩnh Kỳ cũng thật là, sao nó không khuyên bảo con? Chuyện của con, Vĩnh Kỳ có biết không?”.

Nếu dì biết được bộ mặt thật của Vĩnh Kỳ nhất định sẽ rất đau lòng, chắc chắn là đau lòng hơn mẹ tôi nhiều, nói không chừng còn mắc bệnh trầm cảm nữa ấy chứ.

Mẹ tôi mà còn trở nên đáng sợ thế này, tôi không muốn cả người dì xinh đẹp, dịu dàng của mình cũng bị tổn thương.

Tôi lắc đầu theo phản xạ.

“Vĩnh Kỳ không biết sao?”, dì thở dài: “Đồng Đồng, hai anh em lúc nào cũng bên nhau, có chuyện gì con cũng nên nói với anh mới phải. Không dám nói với người lớn thì nói với anh, cùng tìm cách giải quyết”. Dì lại thở dài thườn thượt, ánh mắt nhìn tôi trìu mến. Khi nãy bị mẹ véo tai mắng mỏ tôi cũng không khóc, nhưng được dì vỗ vai xoa đầu, sống mũi liền cay cay.

“Dì, con… con… là con không tốt”. Nói xong câu này, trong lòng tôi lại càng buồn bực. Sao lại là tôi không tốt? Tất cả đều tại tên khốn Vĩnh Kỳ mới đúng!

Dì khẽ nói: “Con có nỗi khổ riêng, dì hiểu”. Dì quay người, bước đến bên mẹ tôi lúc này đã chuyển từ gào khóc sang khóc rấm rứt, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chị, chị cũng nghĩ cho Đồng Đồng một chút. Nó mắc phải căn bệnh này áp lực đã không nhỏ, chị còn đánh nó mắng nó, nhỡ ép nó vào đường cùng thì…”.

Không không, dì ơi, dì lại sai rồi, con tuyệt đối không mắc bệnh này.

Mẹ nghe dì nói thế, hình như rất kinh ngạc, liền quay đầu sang nhìn tôi. Chắc lúc này mẹ mới nghĩ ra, bạo lực quá mức luôn dẫn đến bi kịch gia đình.

“Chị, chị xem, chị đánh Đồng Đồng đến nông nỗi nào rồi?”, dì chậm rãi nói: “Chị lúc nào cũng nóng tính thế, một khi tức giận là chẳng phân biệt nặng nhẹ gì nữa cả. Vĩnh Kỳ nhà em, em chưa từng động tay động chân với nó lần nào. Bọn trẻ bây giờ đều được cưng chiều từ bé, không chịu nổi cái cách thượng cẳng tay hạ cẳng chân của chị đâu.Với lại, chị đánh nó thì nó có thể bình thường trở lại sao?”.

Cho dù tôi có chưa từng được nuông chiều đi chăng nữa thì cũng không tài nào chịu nổi sự bạo lực của mẹ, dì nói đúng quá đi mất. Tôi đứng bên cạnh, gật đầu như bổ củi, nhiệt liệt tán thành.

Được một lúc mới lờ mờ nhận ra, hình như câu cuối của dì là… Mặt tôi biến sắc, chẳng lẽ tôi vừa thể hiện sai thái độ mất rồi?

“Đúng thật, chuyện này có phải đánh nó là xong đâu?”, mẹ tôi cuối cùng cũng lấy tay lau nước mắt, cất tiếng.

Thôi chết, quả nhiên là thể hiện sai thái độ rồi. Tôi thầm kêu khổ.

“Em nói xem chị nên làm gì với nó đây? Đánh cũng không đuọc, vứt đi cũng không xong…”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .